T– Bữa tối, hai vợ chồng đang nằm cạnh nhau, Ly quay sang thủ thỉ với chồng:
– Anh này, hè năm nay cơ quan em đi Vũng Tàu đấy! Nghe nói biển trong đó đẹp lắm. Em đăng ký đi rồi. Anh có đi cùng không? Mùng 8 tháng sau.
– Mùng 8 hả, thế thì không được rồi. Trùng lịch với cơ quan anh rồi, năm nay cơ quan anh đi miền Nam, anh là kế toán nên nhất định phải đi để thống nhất thu chi với đoàn.
– Ôi, chán thế, cả anh với em cùng đi một hôm như thế thì con biết làm thế nào bây giờ? Em còn tưởng anh không đi với em thì ở nhà trông con mấy hôm được cơ? Bây giờ biết tính sao? Vé máy bay cơ quan em đặt hết rồi, giờ hủy chắc bị phạt tiền mất.
– Thì chúng ta cứ đi theo kế hoạch thôi, cũng lâu rồi em không đi nghỉ mát rồi còn gì. Từ ngày có cu Bin em cũng vất vả nhiều rồi, thôi coi như năm nay đi xả hơi một thể đi.
– Nhưng còn cu Bin thì sao? Ai sẽ trông nó đây?
– Để nó lại với mẹ vài ngày chắc cũng không sao đâu. Em cứ yên tâm.
Nghe chồng nói thế Ly cũng chỉ biết cười trừ, để cho mẹ chồng cô trông sao? Mẹ chồng cô mà chịu trông trẻ con thì đúng là chuyện lạ có thật, từ ngày cu Bin sinh ra, không biết bà bế được cháu nổi mấy lần.Mẹ chồng Ly là một người phụ nữ đặc biệt nhất cô từng gặp, bà đặc biệt ở chỗ đó là cực kỳ, cực kỳ “lười”, phải nói thật là như thế. Ly không thể hiểu tại sao ngày xưa bố chồng cô lại lấy bà về làm vợ được nữa nhưng từ ngày cô về làm dâu, mọi công việc trong nhà mẹ chồng đều tìm cách đùn đẩy hết cho cô.
Cứ nghĩ đã thuê người giúp việc làm hết các công việc kia thì bà có thể đỡ đần cô trông cu Bin nhưng không ngờ, mẹ chồng cô lại chẳng thèm động đến cháu lấy một lần. Có chăng bà chỉ lại chơi cùng cháu mỗi khi cháu ngoan, bế được chưa đến 10 phút thì liền trao trả cô.
Nhiều lần, Ly kể khổ với chồng chuyện mẹ anh chẳng bao giờ chịu bế cháu lấy một lần thì anh còn thở dài quay sang cô nói: “Đến cả anh bà còn chẳng chịu bế nữa là cháu, mẹ anh tính tiểu thư lắm, ngày xưa được bố anh cưng chiều nên quen rồi. Cứ tưởng bố mất bà sẽ chăm chỉ hơn nhưng đâu vẫn hoàn đấy cả thôi, ngày trước khi lấy vợ, công việc nhà đều là một tay anh làm hết đấy, mẹ anh toàn chỉ tay 5 ngón thôi”.
Nghe chồng nói thế Ly đành thở dài, con trai ruột đã vậy thì bảo sao đến cháu ruột lại bị như thế, thôi cùng không tiếp tục so đo với bà nữa.
Quả nhiên, sáng hôm sau, khi vợ chồng Ly thưa chuyện này với bà, mẹ chồng đã giảy nảy lên:
– Không được, anh chị buồn cười nhỉ, anh chị đòi đi chơi hết để lại cái thân già này ở nhà trông cháu mà nghe được à.
– Mẹ à, vợ con bao năm nay kể từ ngày lấy chồng đã được đi du lịch lấy một lần nào đâu? Cu Bin giờ cũng ngoan hơn và hiểu chuyện hơn rồi, cũng không quá vất vả nữa đâu.
– Anh chị vớ vẩn thật đấy, tôi không biết đâu. Tôi có bao giờ trông cháu đâu mà tôi biết được, anh chị đem nó về ngoại đi.
– Nhà ngoại con ở tận quê mà mẹ, giờ đưa nó về thì cu Bin đi học thế nào được? Mẹ chịu khó trông cháu hộ con 4 ngày thôi mà, nó giờ cũng đi lớp gần hết thời gian, chỉ có tối là ở nhà thôi, công việc nhà thì có cô giúp việc lo rồi còn gì.
Nghe vợ chồng chị nói thế, mẹ chồng có vẻ nguôi nguôi, không nói thêm gì nữa. Thấy bà đã đồng ý, Ly mừng lắm, cuối cùng cô cũng có cơ hội được tận hưởng chuyến đi du lịch đầu tiên suốt 7 năm sau khi lấy chồng rồi. Để rồi, vừa đi được 1 ngày, không thấy mẹ chồng gọi điện thông báo gì, Ly mừng rơn, chắc là không có chuyện gì đâu. Thế mà đến đêm ngày thứ 2, vừa đi tắm chiều với các chị trong phòng về xong thì Ly thấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng.
Cô gọi lại cho bà thì vừa thông, mẹ chồng đã sốt sắng: “Về nhà ngay, con mày mất tích rồi!” rồi cúp máy luôn, Ly nghe bà nói vậy vội rối hết cả lên, chỉ kịp báo lại với chị cùng phòng rồi cuống quýt đặt vé máy bay về nhà ngay trong đêm.
Cô không ngờ vừa mới đi được 2 ngày đã có chuyện này xảy ra. Sao cu Bin có thể mất tích được chứ, mẹ chồng không đón cháu đúng giờ hay sao? Cả chặng đường đầu óc Ly như bấn loạn, cô cũng chẳng nghĩ được chuyện gọi điện cho chồng để hỏi anh tình hình, chỉ biết cuống cuồng chạy về nhà để xem tình hình.
Ảnh minh họa
Thế rồi, vừa chân thấp chân cao mở cửa, không cẩn thận Ly ngã nhào xuống đất, không thèm để ý đến cái chân đang bật máu, cô chỉ biết chạy nhanh vào phòng khách hét lớn: “Mẹ ơi, cu Bin sao rồi. Mẹ tìm thấy cháu chưa?”. Bà chưa kịp trả lời cô, thì Ly đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, mẹ chồng cô đáng nhẽ ra phải hốt hoảng đi tìm cháu thì lúc này lại ngồi rung đùi trên ghế xem “Người phán xử”.
Thấy cô về, bà thản nhiên: “Về rồi đấy hả? Cô giúp việc xin nghỉ về quê có tang rồi. Thằng Bin nó đang ngủ trong phòng ấy. Nhưng mẹ không trông được nó thêm ngày nữa đâu, mẹ mệt lắm rồi. Con về rồi thì dọn dẹp nhà rồi trông nó đi”.
Nghe mẹ chồng nói vậy, nước mắt Ly ứa ra, cô chỉ muốn hét lớn vào mặt bà một câu: “Mẹ à, mẹ quá đáng vừa thôi!”, sao bà lại có thể lôi chuyện đó ra chỉ để gọi cô về nhà chứ. Bà có cần lười biếng một cách thái quá như vậy không? Lết cái chân đang chảy đầm đìa máu, Ly vào phòng đóng sập cửa lại, không thèm nhìn mẹ chồng thêm một giây nào nữa.
EmoticonEmoticon